Tu La Vũ Thần

Chương 34: Bốn phía kinh hãi


Nam tử Sở gia nhìn thấy đối thủ mà Sở Phong gặp phải lần này lại là Sở Tầm thì buồn rầu trên mặt tức khắc được quét sạch, thay vào đó là vẻ mừng rỡ như điên.

Hắn đương nhiên biết rõ Sở Tầm có thực lực như thế nào, chính là Linh Vũ ngũ trọng, ở trong hàng ngũ tiểu bối của Sở gia có thể đứng vào tốp năm người đứng đầu.

Hơn nữa, vừa rồi hắn còn chứng kiến Sở Tầm và Sở Phong giằng co thì hắn dĩ nhiên có thể nhìn ra được hai người bất hòa. Sở Tầm tuyệt đối sẽ không nhận thua, cho nên hắn cho rằng lần này Sở Phong cầm chắc thất bại.

- Này, các ngươi còn dám đánh cuộc nữa hay không?

Nam tử Sở gia giương cổ họng rống to.

- Đơn nhiên là dám nhưng mà ngươi còn tiền sao?

Đám người vừa mới thắng tất cả ngân lượng của nam tử Sở gia, khinh bỉ nói.

- Hừ, các ngươi xem thường lão tử sao?

Nam tử Sở gia lạnh lùng hừ một tiếng rồi lấy từ trong ngực ra một gốc Tiên Linh Thảo, nói:

- Chỉ cần các ngươi có dũng khí thì lão tử cùng các ngươi chơi đến cùng.

Nhìn Tiên Linh Thảo trong tay người nam tử Sở gia thì rất nhiều người xung quanh đều kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Đây chính là thượng phẩm linh dược, mỗi một gốc có thể bán ra một lượng vàng, cái này tương đương với một lượng vàng nguyên chất nha.

Bây giờ, nam tử Sở gia lại dám một lần xuất ra hai gốc, trước không nói rất nhiều người không thèm cùng hắn đánh cuộc, chỉ cần nhìn khí thế này cũng dễ dàng thấy được hắn tuyệt đối nắm chắc phần thắng.

Cho nên mặc dù có rất nhiều người trông có vẻ rất thèm thuồng nhưng cũng không dám cùng hắn đánh cuộc, bởi vì tiền đặt cược quá lớn, bọn họ không theo nổi.

- Huynh đệ có chí khí đấy, ta đây sẽ chơi với ngươi lần cuối cùng.

Không ngờ vị đại hán kia lại lấy ra hai gốc Tiên Linh Thảo, vỗ vào vai nam tử trước mặt.

- Hắc, được lắm.

Nam tử Sở gia thấy vậy thì vô cùng mừng rỡ, vừa rồi bị đại hán này hãm hại cạn sạch túi tiền, trước mắt chính là cơ hội để hắn phục thù.

- Mau xem, trò hay sắp bắt đầu rồi.

Đúng lúc này, có người quát to lên.

Lại xem trên võ đài, Sở Tầm đã phát động công kích với Sở Phong.

- Vù vù vù.

Sở Tầm đi đến gần Sở Phong, hai quả đấm vũ động, đồng thời sử dụng chân, một chiêu nhanh hơn một chiêu, một quyền đón lấy một quyền.

Quyền quyền nhanh như gió, chiêu chiêu dẻo như mây, đây cũng không phải là công kích thông thường mà là một loại quyền pháp hung ác, chính là vũ kỹ cấp hai.

Dưới sự công kích như cuồng phong bão táp kia, Sở Phong né trái né phải, trong thâm tâm âm thầm khâm phục, Sở Tầm này có thể thi triển vũ kỹ cấp hai đến trình độ cao thâm như vậy thì Sở Nguyệt thua cũng không oan.

Chỉ đáng tiếc là vũ kỹ trình độ này đối với hắn mà nói thì quả thực là có trăm ngàn chỗ hở, không chịu nổi một kích của hắn.

- Bụp.

Bỗng nhiên Sở Phong ngừng lui về phía sau mà bước tới một bước, không hề né tránh nữa mà lẳng lặng chờ Sở Tầm công kích tới.

- Cơ hội tốt.

Sở Tầm thấy vậy thì tưởng rằng Sở Phong lộ ra sơ hở, một tay nắm chặt thành nắm đấm đánh tới trước mặt của Sở Phong.

Giờ khắc này, những người lo lắng cho Sở Phong, đều vì Sở Phong mà toát mồ hôi lạnh, rất sợ Sở Phong không địch lại. Bởi vì nếu là người đều cảm giác được một quyền này của Sở Tầm có lực đạo thực sự không thể coi thường.

Nhưng mà những người chán ghét Sở Phong thì vô cùng đắc chí, bọn họ chờ thời khắc này đã quá lâu rồi, bọn họ rất nóng lòng muốn một quyền này của Sở Tầm đánh Sở Phong đến sống dở chết dở.

Nhưng mà trên thực tế thì Sở Phong đã khiến cho bọn chúng thất vọng rồi!

- A.

Đột nhiên Sở Phong chợt quát một tiếng, một dòng khí tức tràn đầy từ trong cơ thể bộc phát ra, đánh ra một quyền nhanh như tia chớp về phía Sở Tầm.
- Răng rắc.

Hai quyền gặp nhau, cuối cùng truyền ra âm thanh của xương vỡ vụn.

- A...

Cùng lúc đó, Sở Tầm la hét thảm thiết, ôm cánh tay phải của mình rồi rơi xuống đài, kêu rên rất thống khổ.

- Linh Vũ lục trọng?

Giờ khắc này, tất cả mọi người bên trong lẫn bên ngoài sân đều kinh hãi.

Ngay cả Sở Nguyên Bá cũng không kềm được mà trợn to hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.

Mà Sở Uyên thân là phụ thân của Sở Phong cũng kinh ngạc đến đột nhiên bật dậy, kích động đến toàn thân đều đang run rẩy.

Bởi vì vào thời khắc Sở Phong xuất thủ, hầu như tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được khí tức trên người Sở Phong chính là Linh Vũ lục trọng.

- Tại sao có thể như vậy, Sở Phong không phải là phế vật của Sở gia hay sao, làm sao có thể có thực lực Linh Vũ lục trọng, đó không phải là tương đương với thực lực của Sở Cô Vũ và Sở Hồng Phi sao?

Âm thanh khiếp sợ của đám người Sở gia vang dội không ngừng, bọn họ căn bản không cách nào tiếp nhận sự thật này.

- Sở Phong đệ cũng...

Trên thực tế, ngay cả Sở Nguyệt, Sở Uy, Sở Tuyết, Sở Thành, Sở Chân, Sở Cao... những người tu luyện ở Thanh Long Tông cũng giống như mọi người vô cùng khiếp sợ. Tuy rằng bọn họ biết Sở Phong vô cùng dũng mãnh, có thể một mình đánh chết bốn mươi con mãnh thú đạt được vị trí đệ nhất danh trong kỳ khảo hạch nội môn, nhưng bọn hắn cũng chỉ suy đoán là Sở Phong có thực lực Linh Vũ ngũ trọng mà thôi. Tuyệt đối không thể ngờ là cuối cùng Sở Phong lại có tu vi Linh Vũ lục trọng.

Linh Vũ lục trọng giữa đám hậu nhân của Sở gia cũng có thể tính là thiên tài xuất chúng rồi, mà năm nay Sở Phong mới mười lăm tuổi. Mười lăm tuổi đã có tu vi Linh Vũ lục trọng, tiềm lực quả thực là không thể đong đếm được.

- Ô...

Không chỉ người của Sở gia cảm thán mà toàn bộ Diễn Võ Trường đều truyền đến tiếng kinh hô, bọn họ đã bị thực lực kinh người của Sở Phong làm cho rung động.

Sở gia xuất hiện một người lăm tuổi bước vào Linh Vũ lục trọng, đây tuyệt đối là một tin tức có tính chất oanh tạc nhất, từ một gốc độ nào đó mà nói thì thực lực của Sở Phong so với Sở Cô Vũ và Sở Hồng Phi còn chấn động hơn.

Dù sao, Sở Phong so với hai người họ cũng nhỏ hơn hai tuổi. Hai năm sau, lấy thực lực của Sở Phong thì cho dù đột phá Linh Vũ thất trọng cũng không phải là không thực hiện được.

- Thiên tài, chân chính thiên tài, Sở gia dĩ nhiên lại ẩn giấu một thiên tài như vậy, thật sự là khó tin mà.

- Xem ra Sở gia không chỉ là có người kế tục mà còn hậu sinh khả úy, thành tựu mai sau tuyệt đối sẽ không giới hạn, nhất định sẽ trở thành chỗ dựa vững chắc cho trấn nho nhỏ này.

Các cường giả thế lực khắp nơi không ngừng hâm mộ, nhìn Sở Phong phô bày thực lực trong đám người Sở gia, bọn họ có thể đoán được sự phát triển sau này của Sở gia, mà thế hệ sau ưu tú như vậy không phải là cái mà gia tộc bọn họ có được.

- Đệ đệ, hóa ra đệ đã có thực lực như vậy.

Sở Cô Vũ vẫn đang thi đấu trên đài cũng bị uy lực của Sở Phong hấp dẫn, trên mặt hiện ra nụ cười vui sướng không cách nào che giấu được.

- Làm sao có thể, tại sao lại như vậy, đây... Đây... Đây quả thực...

Nhưng mà so sánh với vẻ khiếp sợ của mọi người ở đây thì ở một nơi nào đó trên khán đài có một gã nam tử đang thở phù phù, tê liệt ngồi bệt trên mặt đất.

Giờ khắc này, hắn rốt cuộc cũng biết bọn người Sở Tuyết, Sở Cao, Sở Thành, Sở Chân tại sao lại liên tiếp nhận thua, đây cũng không phải ngẫu nhiên mà là trước đó bọn họ đã biết rõ thực lực tuyệt đối của Sở Phong.

- Huynh đệ, đa ta lần nữa.

Vị đại hán đã đi tới, không chút khách khí mà cầm hai gốc Tiên Linh Thảo trong tay người nam tử.

Mà người nam tử Sở gia nhìn Tiên Linh Thảo trong tay bị người khác lấy đi vẫn ngồi thừ người ra, tựa như đã mất hết can đảm rồi.

Mọi người xung quanh đối với hành động này của hắn cũng đều có thể hiểu được, tuy rằng ở đây không có kẻ nghèo túng nhưng cũng không phải là kẻ đại phú đại quý. Cho dù là bất cứ ai bị người khác lấy đi hai gốc Tiên Linh Thảo như vậy thì tuyệt đối là một đả kích rất lớn.

Tuy mọi người hiểu rõ nhưng lại không có ai đồng tình với hắn, thân là trưởng bối Sở gia lại đi bôi nhọ một tiểu bối cùng tộc. Ở trong mắt những người xung quanh, việc làm này của hắn gọi là tự làm tự chịu, đáng đời.

Mà lúc bên trong lẫn bên ngoài sân bởi vì thực lực của Sở Phong mà reo hò như ong vỡ tổ thì Sở Phong đã lần nữa bước lên một võ đài khác.

Chỉ có điều lúc này, sắc mặt của Sở Phong cũng không tốt, bởi vì người đứng ở đối diện hắn chính lại là đại ca của hắn, Sở Cô Vũ.